Tôi vừa có một quyết định vô cùng táo bạo – đổi ảnh đại diện Facebook thành tấm hình chụp gần đây nhất, chuyện sẽ chẳng có gì nếu như đó không phải là một BỨC-ẢNH-MẶT-MỘC! Ở tuổi 33, tôi đang nỗ lực học cách chấp nhận một sự thật rằng bản thân mình đang ngày một già đi, chẹp, vẫn còn tốt hơn chuyện cứ cố gắng “bấu víu” vào hình ảnh thời xuân xanh huy hoàng cách đây đã 5 năm ròng rã. Thế nhưng vẫn phải thú thật, thi thoảng hình ảnh phản chiếu qua gương khiến tôi phải giật mình thon thót, xin được gọi đó là “hội-chứng-sợ gương tuổi trung niên”.
Hãy nhìn tôi ở trong gương kìa, hàm răng nhỏ đi trông thấy, mũi gập ghềnh không khác gì các đốt ngón tay, đôi mắt cũng chẳng còn long lanh lấp lánh như hồi thiếu nữ, khoé miệng bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn do ảnh hưởng của hoóc môn. Nhưng logic mà nói sẽ chẳng ai rảnh rỗi đến độ săm soi gương mặt người khác một cách chi tiết hơn chính bản thân chúng ta cả…
Tôi đã quá mệt mỏi vì phải trải qua từng ấy cảm xúc từ sốc đến thất vọng giống hệt nhau mỗi sáng khi nhìn chằm chằm vào chiếc gương trong hộp bronzer. Tôi dồn quá nhiều năng lượng để suy nghĩ về khuôn mặt già nua của mình đến nỗi, tôi quyết định phải làm gì đó để đối phó với nó thôi! Thật đáng buồn khi phải sống một cuộc sống mà không thể tận hưởng cơ thể của chính mình. Trước tiên, nên bắt đầu thay đổi thái độ của bản thân thay vì nghĩ đến chuyện thay đổi khuôn mặt. Quan trọng là vì tôi có một hình ảnh một quý cô đứng tuổi, lảng vảng quanh một xưởng vẽ nào đó trong những lớp vải bố nổi bật. Và rõ ràng, boxtox và filter sẽ không phù hợp với tưởng tượng đó một chút nào. Tôi buộc bản thân mình tin rằng tôi sẽ ổn với việc “trở nên già đi”.
À, phải nói thêm rằng, tôi không có bất kỳ định kiến nào với việc tiêm boxtox, filter, phẫu thuật thẩm mỹ hay những cô gái có “thần thông quảng đại” để biến thành con người hoàn toàn khác nhờ makeup và kẻ cat eye điêu luyện đâu nhé! Nếu có thứ gì đó giúp mình trở nên đẹp hơn, thì hẳn nhiên là phải dùng rồi. Nhưng giống như chuyện bạn điên cuồng đi kiếm bồ vì ghét phải cô đơn vậy, tôi không thể tìm đến boxtox vì quá tuyệt vọng, nó chỉ khiến tôi mong đợi nhiều và rồi thất vọng cũng nhiều hơn mà thôi. Tôi thích được ăn diện, nhuộm tóc và makeup lồng lộn. Thôi nào, hãy cứ vui vẻ như đi “quẩy” tối thứ 6, còn hơn là “cố đấm ăn xôi” sơn lại bức tường bị trầy xước hòng lấy lại tiền cọc.
“Bạn có quyền than vãn trước những cảm xúc mất mát của mình mà”, Jay Watts, nhà trị liệu tâm lý của tôi giải thích. Đúng là tôi chưa từng nghiêm túc than vãn với bất kỳ ai. Chân lý của mọi tình bạn là luôn trao nhau những câu kiểu “Khôngggg, mày vẫn còn rất hot thế này cơ mà!”. Thế nên thà tôi thà giữ khư khư cái suy nghĩ già nua của mình còn hơn làm đau lòng mấy cô bạn thân thiết. “Bạn vừa mất đi thời xuân sắc của mình, hãy cứ bình thường hoá mọi chuyện để rồi có thể chấp nhận nó!”. Câu nói này thật sự đã tiếp thêm tự tin để nói ra những gì mình cảm nhận. Rõ ràng tôi đã chẳng còn có làn da mềm mại, hay đôi má hồng nũng nịu. Tôi cũng không thể che giấu cảm xúc hụt hẫng khi bước vào một căn phòng chật cứng và … không có gì. Không ai nhìn lên, không một ánh mắt nào dõi theo tôi khắp phòng như hồi còn là thiếu nữ nữa…
“Thật là kinh khủng khi cậu phải trải qua những điều này một mình”, tôi trò chuyện với Keren, theo lời khuyên của bác sĩ Jay, rằng thì mà là nếu thừa nhận cảm xúc với bạn thân sẽ khiến tôi thoải mái hơn. “Có thể cậu không đồng tình với những nhận xét tiêu cực về người khác, nhưng đồng nghĩa với việc cậu đang bất công với mình đấy!”. Keren nói đúng và rồi chúng tôi cùng hồi tưởng về hồi còn nhận được sự chú ý ra sao mỗi lần tiệc tùng. Tôi nhận ra việc thật lòng với cảm xúc của chính mình có tác dụng đến thế nào!
Tôi và anh bạn trai mình càng ngày càng giống Richard và Judy. Anh ấy vẫn nhận được cà phê miễn phí ở Pret và những ánh mắt dòm ngó đầy GATO từ những cu cậu 20 tuổi mê lướt ván. Những gì Susan Sontag nói 40 năm trước vẫn y văn nguyên như vậy: “Xã hội này quy ước về sự già hoá để nâng tầm một người đàn ông nhưng thật không may, cũng đang hủy hoại dần tuổi xuân của người phụ nữ”. Làm thế nào tự tin bước ra đường nếu như trông mình thật già nua xấu xí trong khi anh bạn trai vẫn phơi phới như thế? Như Sontag từng nói: “Đối với hầu hết phụ nữ, lão hóa có nghĩa là một quá trình nhục nhã của việc mất dần đi sức hấp dẫn” Tôi thừa nhận mình sợ mọi người sẽ nhìn chúng tôi và tự hỏi “Tại sao anh ta vẫn còn quen bà già đó nhỉ?!”.
Trong cuốn sách ‘How to Age’, Anne Karpf viết, nghe có vẻ nghịch lý nhưng đau buồn khóc lóc là một phần tất yếu của những tháng ngày nhận ra cơ thể mình bắt đầu lão hoá. Nó giúp giải phóng cảm xúc, mạnh mẽ hơn để nói lời tạm biệt với thanh xuân. Tôi đã từng nghĩ về khoảng thời gian 3 năm trước đây, cái thời khắc mà tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ còn có thể quay lại. Tôi đồng cảm với những lỗ chân lông đang to dần trên khuôn mặt, và cảm thấy mình tốt hơn rất nhiều. Tuổi tác khiến chúng ta ích kỷ hơn, nhưng rồi bạn có thể làm những gì tùy thích. Sẽ có những lúc chúng ta sẽ cảm thấy GATO chết đi được với những cô nàng trẻ trung xinh đẹp, nhưng tin tôi đi, nó sẽ chẳng có ích gì trong cuộc đời chúng ta cả. Bạn có đồng ý với tôi rằng, chúng ta nên đầu tư năng lượng để trở thành một cô bạn gái tâm lý nhất hành tinh hay một cô nàng dạm tuổi tứ tuần vui vẻ và hài lòng với cuộc sống của mình, thay vì cứ băn khoăn, ủ dột vì cơ thể không còn hấp dẫn nữa hay không? Tôi thậm chí còn thấy những cô bạn của mình sống vui, sống khoẻ hơn ối em mặt xinh, dáng đẹp nhưng vẫn mãi không hài lòng với bản thân mình ấy chứ!
Tiến sĩ Jay cũng khuyên tôi nên dành thời gian cho những hoạt động đa dạng hơn, gặp gỡ những câu lạc bộ mới, hay thăm thú một vài danh lam thắng cảnh. Tôi bắt đầu nhận ra những người xung quanh mình trẻ đến thế nào. Ở các văn phòng tôi từng làm việc qua, gần như không tìm thấy bóng dáng của phụ nữ trên 40 tuổi. Có lẽ đây là một trong những nguyên do khiến tôi bị ám ảnh bởi sự lão hoá đến như vậy… Oh god, tôi, chính xác là người “già” nhất trong số những người tôi tiếp xúc hằng ngày.
Nếu là trước đây, tôi sẽ ước có thể nhắn nhủ với chính bản thân mình năm 23 tuổi xuân xanh: “Này, hãy tận hưởng cơ bụng tuyệt vời đấy đi! Mày vẫn chưa cần phải dùng đến foundation, liệu mà tránh xa mấy cái áo ngực push-up, mày sẽ biết đến tuổi này một bầu ngực nhỏ tuyệt vời đến thế nào”… Nhưng để rồi làm gì khi mà tuổi 33 chỉ đến một lần và bạn nào có thời gian để nghĩ suy chuyện “lỡ như, giá như…”? Tôi đã làm được, giờ thì đến lượt bạn!
(Nguồn: Refinery29)